Chương 14: Việc này xong rồi, Lôi phù ẩn thân nơi nào Phản ứng đầu tiên của tôi là, tôi đã trúng đạn. Đau nhức ở lưng tiếp diễn, thần kinh của tôi cơ hồ đều đã chết lặng, bất đắc dĩ mà truyền dẫn cảm giác kích thích đau tận xương cốt, chỗ sau lưng có chất lỏng đang chảy, trượt mãi đến bên hông, lượng lớn ồ ạt. Bóng tối trước mắt từng đợt từng đợt, đây là bản thân bảo vệ ý thức, không cho thần kinh yếu ớt của tôi chịu đủ hành hạ nữa, muốn tôi hôn mê. Nhưng tôi nào dám bất tỉnh, hiện tại vừa nhắm mắt, lại mở mắt, đã không biết còn trên cõi đời này không nữa. Trúng đạn là khái niệm thế nào? Trong lòng tôi tự có một quả cân. Tôi cũng không phải là "Cao Đại Toàn" trong phim kháng Nhật người trúng hơn mười phát súng còn có thể chống lại súng máy bắn quét, cũng không phải "Joker" trong phim cảnh sát bắt cướp Hong Kong bị bắn mấy phát súng còn lo yêu đương trai gái, người thường, một khi viên đạn cắm vào thịt, thì là một vết thương thật lớn, máu ròng ròng chảy ra. Tôi cẩn
Phiên Ngoại - Tuổi trẻ Trâu Thanh Hà đã tính toán vật dụng còn thiếu đồ dùng sinh hoạt không, tính xem tiền trên người mình. Lúc ra cửa không nhìn ví tiền, nhớ tiền của mình không nhiều lắm. Nhìn giá cả dán trên hàng hóa, một lần mua hết tiền trong ví chỉ sợ không đủ. Cậu lấy ví tiền ra, trong lòng có chút oán giận đã biết như thế còn không chuẩn bị cho tốt. A! Không đúng, thật đầy. . .Không ngờ dư chút tiền. Là anh Liễu thừa lúc cậu không chú ý để tiền vào sao? Chẳng biết sao, hốc mắt nóng lên mũi tê tê. "Hắc hắc, cứ nghĩ là mình tới muộn. Xem đi, còn trễ hơn cả tôi." Sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh, Trâu Thanh Hà bị dọa giật nảy mình, cổ tay sớm mệt mỏi hiển nhiên buông lỏng dưới cơn hoảng hốt này.