Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 7 - Chương 2

 Chương 2 - Bám đuôi Bạn bè liên hoan, đông người nhiều mắt, hai chúng tôi cũng không tiện lên cơn, chỉ cùng theo mọi người dùng bữa uống rượu. Tôi và bọn họ đã lâu không gặp, lại vừa sau tết không lâu, mấy đứa già dặn ầm ĩ một phen xã giao, bầu không khí nhất thời cũng sôi nổi hơn nhiều, rất nhiều người tới tìm tôi uống rượu, la ó muốn chuốc cho tôi sấp mặt, ngay cả mấy cô gái bình thường không uống rượu được cũng đẩy cam vắt ra, bưng ly to chung nhỏ bia tươi rượu đế lên, lôi kéo tôi, quấn lấy đòi tôi uống hết. Tôi có Kim Tằm Cổ hộ thân, đương nhiên ai đến cũng không từ chối, dũng cảm uống rượu, uống ừng ực. Tiểu Đạo Lưu Manh cũng không nhàn rỗi, chưa tới nửa giờ, đã cùng một em gái mới vào làm tán gẫu đến nồng nhiệt, kéo bàn tay phải trắng nõn mịn màng của người ta, xem vân lòng bàn tay, cuối cùng, còn lấy được số di động và QQ của người ta lưu vào điện thoại. Anh ta thật ra chẳng hề thay đổi chút nào. Một phen cố sức uống, vốn đang vào đoạn mấu chốt cuối cùng của bài hát, nhưng mấy
Các bài đăng gần đây

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 7 - Chương 1

 Chương 1 - Bà chủ cửa hàng trang sức Lãng đô Đông Quản nằm ở phía nam của thành phố Phương Nam, là một thành thị có lượng nhân viên lưu động rất lớn, đi trên đường, rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ nhộn nhịp. Nhưng trước và sau tết âm lịch, phần lớn dân làm thuê đều quay về nhà đón năm mới, cho nên việc làm ăn của cửa hàng trang sức cũng không khá lắm, người cũng không đông. Tôi chào hỏi cùng mấy nhân viên quen biết xong, kéo A Căn vào phòng nhỏ trong cửa hàng, hỏi hắn gần đây có phải gặp chuyện gì đặc biệt tương đối ly kỳ, tà môn không? A Căn rất khó hiểu, thấy Tiểu Đạo Lưu Manh cũng chen vào, nhìn hai chúng tôi vẻ mặt nghiêm túc, cười, nói đây là ý gì thế? Đã lâu không trở về, vừa mới gặp mặt, đã nói loại điên rồ cổ quái rồi, thật làm người ta chẳng hiểu ra làm sao. Tiểu Đạo Lưu Manh cười hắc hắc, nói A Căn huynh đệ cậu chẳng lẽ đã được vận đào hoa, tôi nhìn thấy mặt cậu mang hoa đào, ấn đường tỏa sáng, khóe mắt ngậm sát, mà nhìn hai chân, bắp chân đều run lên, đứng không vững, hiển nhiên

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 15

Chương 15 - Hòa giải rời đi, Đạo Cổ song song nguyền rủa Đêm đó chúng tôi quay về Giang Thành, tìm một khách sạn ngủ lại. Ngày thứ hai, tôi liền nhận được điện thoại của Onegin, đầu tiên gã tỏ vẻ xin lỗi về chuyện hôm qua tôi gặp phải, nói bọn họ đều là bị thằng già Thái Lan kia mê hoặc, bây giờ nhớ lại, cảm thấy thật là quá có lỗi với chúng tôi. Ông chủ của gã cũng rất hối hận bị mê hoặc, nói tối nay nếu tiện, cho bọn họ một cơ hội, đến hội sở Lâm Tuyền, ông chủ sẽ bày tiệc rượu an ủi cho chúng tôi, trực tiếp nhận lỗi ngay trước mặt. Tôi nhìn Tiểu Đạo Lưu Manh, anh ta gật đầu, tôi liền nói được, buổi tối nhất định đến. Cúp điện thoại xong, tôi nhịn không được hỏi Tiểu Đạo Lưu Manh, Đại sư huynh kia của anh ta rốt cuộc là nhân vật phương nào, thế mà có loại bản lãnh này? Trong một đêm, chú Đoàn sau lưng Onegin lập tức đổi sắc mặt, nhiệt tình như là bạn bè lâu năm với chúng tôi, làm cho trong lòng người ta khó thích ứng -- năng lượng này phải lớn cỡ nào chứ hả? Tôi rất ngạc nhiên, nhưng

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 14

 Chương 14: Việc này xong rồi, Lôi phù ẩn thân nơi nào Phản ứng đầu tiên của tôi là, tôi đã trúng đạn. Đau nhức ở lưng tiếp diễn, thần kinh của tôi cơ hồ đều đã chết lặng, bất đắc dĩ mà truyền dẫn cảm giác kích thích đau tận xương cốt, chỗ sau lưng có chất lỏng đang chảy, trượt mãi đến bên hông, lượng lớn ồ ạt. Bóng tối trước mắt từng đợt từng đợt, đây là bản thân bảo vệ ý thức, không cho thần kinh yếu ớt của tôi chịu đủ hành hạ nữa, muốn tôi hôn mê. Nhưng tôi nào dám bất tỉnh, hiện tại vừa nhắm mắt, lại mở mắt, đã không biết còn trên cõi đời này không nữa. Trúng đạn là khái niệm thế nào? Trong lòng tôi tự có một quả cân. Tôi cũng không phải là "Cao Đại Toàn" trong phim kháng Nhật người trúng hơn mười phát súng còn có thể chống lại súng máy bắn quét, cũng không phải "Joker" trong phim cảnh sát bắt cướp Hong Kong bị bắn mấy phát súng còn lo yêu đương trai gái, người thường, một khi viên đạn cắm vào thịt, thì là một vết thương thật lớn, máu ròng ròng chảy ra. Tôi cẩn

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN

  Phiên Ngoại - Tuổi trẻ Trâu Thanh Hà đã tính toán vật dụng còn thiếu đồ dùng sinh hoạt không, tính xem tiền trên người mình. Lúc ra cửa không nhìn ví tiền, nhớ tiền của mình không nhiều lắm. Nhìn giá cả dán trên hàng hóa, một lần mua hết tiền trong ví chỉ sợ không đủ. Cậu lấy ví tiền ra, trong lòng có chút oán giận đã biết như thế còn không chuẩn bị cho tốt. A! Không đúng, thật đầy. . .Không ngờ dư chút tiền. Là anh Liễu thừa lúc cậu không chú ý để tiền vào sao? Chẳng biết sao, hốc mắt nóng lên mũi tê tê. "Hắc hắc, cứ nghĩ là mình tới muộn. Xem đi, còn trễ hơn cả tôi." Sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh, Trâu Thanh Hà bị dọa giật nảy mình, cổ tay sớm mệt mỏi hiển nhiên buông lỏng dưới cơn hoảng hốt này.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.10

  Ánh Đèn 10 "Trên đời này không có khả năng hình thành mật thất thật sự. Mật thất chỉ là giả dụ. Nhìn thấy được không? Tường cũng được cửa sổ cũng được cửa cũng được chỉ là vây hợp với không gian. Mảnh đất này vốn trống trơn, dựng lên xi măng cốt sắt, dùng gạch dùng đá dùng gỗ dùng xi măng làm ra tường làm ra cửa sổ. Một cánh cửa phòng là cửa ra vào chẳng qua cũng là một loại đường dẫn. Nhìn thấy hiện trường phát hiện án này, cửa cái đóng cửa sổ đóng thì liền nhận định là đã phong kín. Nhà tôi cũng từng trang hoàng, tôi biết một không gian có thể được phân cách cũng có thể loại bỏ vật phân cách, chỉ cần có đủ thời gian và dụng cụ." Tất cả mọi người lẳng lặng nghe Liễu Hạ Khê thao thao bất tuyệt. "Mọi người xem, tường bên cửa này và phòng khách bên kia có khác nhau không?" "Trắng hơn tí." Có người đáp. "Mọi người dùng móng tay quét một tí là có thể phát hiện chỗ khác nhau rất rõ." Liễu Hạ Khê mỉm cười. "Bên này quét một cái thì có dấu vết, b

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.9

  Ánh Đèn 09 Chu Hạo có một đôi mắt đen nhánh, da màu nâu vàng sẫm. Cao 1m72, nhìn ra được là người miền nam, mặc dù nói tiếng phổ thông chuẩn. Hắn chỉ vào đội ba sớm hơn Liễu Hạ Khê hai, ba tháng, cộng sự của hắn là Duẫn Lạc Anh. Vẫn chưa có vụ án lớn nào rơi vào tay hắn, chuyên làm công tác chạy vặt. Phương tiện giao thông của hắn là xe đạp, nhưng Liễu Hạ Khê không mời hắn lên xe mô tô, hắn nhất thời lo lắng. Liễu Hạ Khê khởi động xe đi vài bước quay đầu lại nhìn hắn còn đứng tại chỗ không khỏi nhíu mày. Người ở chung với Liễu Hạ Khê ngoại trừ Thanh Hà và Hồ Quang Vinh những người khác đều là đám lưu manh chủ động hướng ngoại, hành động đều dùng những người đó làm gương. "Lên xe đi, hay cậu muốn dùng hai chân đua với tôi?" Cho dù anh dừng xe lại thì Chu Hạo này vẫn ngây ngốc đứng bất động. Ôi! Bàn tính trân châu (gảy tới đâu đi tới đó) khó trách không giao nhiệm vụ cho hắn. "Haha." Cười khúc khích. Lên xe nắm chắc một chỗ nào đó trên xe không dám ôm người hoặc áo