Chương 2 - Bám đuôi Bạn bè liên hoan, đông người nhiều mắt, hai chúng tôi cũng không tiện lên cơn, chỉ cùng theo mọi người dùng bữa uống rượu. Tôi và bọn họ đã lâu không gặp, lại vừa sau tết không lâu, mấy đứa già dặn ầm ĩ một phen xã giao, bầu không khí nhất thời cũng sôi nổi hơn nhiều, rất nhiều người tới tìm tôi uống rượu, la ó muốn chuốc cho tôi sấp mặt, ngay cả mấy cô gái bình thường không uống rượu được cũng đẩy cam vắt ra, bưng ly to chung nhỏ bia tươi rượu đế lên, lôi kéo tôi, quấn lấy đòi tôi uống hết. Tôi có Kim Tằm Cổ hộ thân, đương nhiên ai đến cũng không từ chối, dũng cảm uống rượu, uống ừng ực. Tiểu Đạo Lưu Manh cũng không nhàn rỗi, chưa tới nửa giờ, đã cùng một em gái mới vào làm tán gẫu đến nồng nhiệt, kéo bàn tay phải trắng nõn mịn màng của người ta, xem vân lòng bàn tay, cuối cùng, còn lấy được số di động và QQ của người ta lưu vào điện thoại. Anh ta thật ra chẳng hề thay đổi chút nào. Một phen cố sức uống, vốn đang vào đoạn mấu chốt cuối cùng của bài hát, nhưng mấy
Chương 1 - Bà chủ cửa hàng trang sức Lãng đô Đông Quản nằm ở phía nam của thành phố Phương Nam, là một thành thị có lượng nhân viên lưu động rất lớn, đi trên đường, rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ nhộn nhịp. Nhưng trước và sau tết âm lịch, phần lớn dân làm thuê đều quay về nhà đón năm mới, cho nên việc làm ăn của cửa hàng trang sức cũng không khá lắm, người cũng không đông. Tôi chào hỏi cùng mấy nhân viên quen biết xong, kéo A Căn vào phòng nhỏ trong cửa hàng, hỏi hắn gần đây có phải gặp chuyện gì đặc biệt tương đối ly kỳ, tà môn không? A Căn rất khó hiểu, thấy Tiểu Đạo Lưu Manh cũng chen vào, nhìn hai chúng tôi vẻ mặt nghiêm túc, cười, nói đây là ý gì thế? Đã lâu không trở về, vừa mới gặp mặt, đã nói loại điên rồ cổ quái rồi, thật làm người ta chẳng hiểu ra làm sao. Tiểu Đạo Lưu Manh cười hắc hắc, nói A Căn huynh đệ cậu chẳng lẽ đã được vận đào hoa, tôi nhìn thấy mặt cậu mang hoa đào, ấn đường tỏa sáng, khóe mắt ngậm sát, mà nhìn hai chân, bắp chân đều run lên, đứng không vững, hiển nhiên