Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2024

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 15

Chương 15 - Hòa giải rời đi, Đạo Cổ song song nguyền rủa Đêm đó chúng tôi quay về Giang Thành, tìm một khách sạn ngủ lại. Ngày thứ hai, tôi liền nhận được điện thoại của Onegin, đầu tiên gã tỏ vẻ xin lỗi về chuyện hôm qua tôi gặp phải, nói bọn họ đều là bị thằng già Thái Lan kia mê hoặc, bây giờ nhớ lại, cảm thấy thật là quá có lỗi với chúng tôi. Ông chủ của gã cũng rất hối hận bị mê hoặc, nói tối nay nếu tiện, cho bọn họ một cơ hội, đến hội sở Lâm Tuyền, ông chủ sẽ bày tiệc rượu an ủi cho chúng tôi, trực tiếp nhận lỗi ngay trước mặt. Tôi nhìn Tiểu Đạo Lưu Manh, anh ta gật đầu, tôi liền nói được, buổi tối nhất định đến. Cúp điện thoại xong, tôi nhịn không được hỏi Tiểu Đạo Lưu Manh, Đại sư huynh kia của anh ta rốt cuộc là nhân vật phương nào, thế mà có loại bản lãnh này? Trong một đêm, chú Đoàn sau lưng Onegin lập tức đổi sắc mặt, nhiệt tình như là bạn bè lâu năm với chúng tôi, làm cho trong lòng người ta khó thích ứng -- năng lượng này phải lớn cỡ nào chứ hả? Tôi rất ngạc nhiên, nhưng

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 14

 Chương 14: Việc này xong rồi, Lôi phù ẩn thân nơi nào Phản ứng đầu tiên của tôi là, tôi đã trúng đạn. Đau nhức ở lưng tiếp diễn, thần kinh của tôi cơ hồ đều đã chết lặng, bất đắc dĩ mà truyền dẫn cảm giác kích thích đau tận xương cốt, chỗ sau lưng có chất lỏng đang chảy, trượt mãi đến bên hông, lượng lớn ồ ạt. Bóng tối trước mắt từng đợt từng đợt, đây là bản thân bảo vệ ý thức, không cho thần kinh yếu ớt của tôi chịu đủ hành hạ nữa, muốn tôi hôn mê. Nhưng tôi nào dám bất tỉnh, hiện tại vừa nhắm mắt, lại mở mắt, đã không biết còn trên cõi đời này không nữa. Trúng đạn là khái niệm thế nào? Trong lòng tôi tự có một quả cân. Tôi cũng không phải là "Cao Đại Toàn" trong phim kháng Nhật người trúng hơn mười phát súng còn có thể chống lại súng máy bắn quét, cũng không phải "Joker" trong phim cảnh sát bắt cướp Hong Kong bị bắn mấy phát súng còn lo yêu đương trai gái, người thường, một khi viên đạn cắm vào thịt, thì là một vết thương thật lớn, máu ròng ròng chảy ra. Tôi cẩn

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN

  Phiên Ngoại - Tuổi trẻ Trâu Thanh Hà đã tính toán vật dụng còn thiếu đồ dùng sinh hoạt không, tính xem tiền trên người mình. Lúc ra cửa không nhìn ví tiền, nhớ tiền của mình không nhiều lắm. Nhìn giá cả dán trên hàng hóa, một lần mua hết tiền trong ví chỉ sợ không đủ. Cậu lấy ví tiền ra, trong lòng có chút oán giận đã biết như thế còn không chuẩn bị cho tốt. A! Không đúng, thật đầy. . .Không ngờ dư chút tiền. Là anh Liễu thừa lúc cậu không chú ý để tiền vào sao? Chẳng biết sao, hốc mắt nóng lên mũi tê tê. "Hắc hắc, cứ nghĩ là mình tới muộn. Xem đi, còn trễ hơn cả tôi." Sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh, Trâu Thanh Hà bị dọa giật nảy mình, cổ tay sớm mệt mỏi hiển nhiên buông lỏng dưới cơn hoảng hốt này.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.10

  Ánh Đèn 10 "Trên đời này không có khả năng hình thành mật thất thật sự. Mật thất chỉ là giả dụ. Nhìn thấy được không? Tường cũng được cửa sổ cũng được cửa cũng được chỉ là vây hợp với không gian. Mảnh đất này vốn trống trơn, dựng lên xi măng cốt sắt, dùng gạch dùng đá dùng gỗ dùng xi măng làm ra tường làm ra cửa sổ. Một cánh cửa phòng là cửa ra vào chẳng qua cũng là một loại đường dẫn. Nhìn thấy hiện trường phát hiện án này, cửa cái đóng cửa sổ đóng thì liền nhận định là đã phong kín. Nhà tôi cũng từng trang hoàng, tôi biết một không gian có thể được phân cách cũng có thể loại bỏ vật phân cách, chỉ cần có đủ thời gian và dụng cụ." Tất cả mọi người lẳng lặng nghe Liễu Hạ Khê thao thao bất tuyệt. "Mọi người xem, tường bên cửa này và phòng khách bên kia có khác nhau không?" "Trắng hơn tí." Có người đáp. "Mọi người dùng móng tay quét một tí là có thể phát hiện chỗ khác nhau rất rõ." Liễu Hạ Khê mỉm cười. "Bên này quét một cái thì có dấu vết, b

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.9

  Ánh Đèn 09 Chu Hạo có một đôi mắt đen nhánh, da màu nâu vàng sẫm. Cao 1m72, nhìn ra được là người miền nam, mặc dù nói tiếng phổ thông chuẩn. Hắn chỉ vào đội ba sớm hơn Liễu Hạ Khê hai, ba tháng, cộng sự của hắn là Duẫn Lạc Anh. Vẫn chưa có vụ án lớn nào rơi vào tay hắn, chuyên làm công tác chạy vặt. Phương tiện giao thông của hắn là xe đạp, nhưng Liễu Hạ Khê không mời hắn lên xe mô tô, hắn nhất thời lo lắng. Liễu Hạ Khê khởi động xe đi vài bước quay đầu lại nhìn hắn còn đứng tại chỗ không khỏi nhíu mày. Người ở chung với Liễu Hạ Khê ngoại trừ Thanh Hà và Hồ Quang Vinh những người khác đều là đám lưu manh chủ động hướng ngoại, hành động đều dùng những người đó làm gương. "Lên xe đi, hay cậu muốn dùng hai chân đua với tôi?" Cho dù anh dừng xe lại thì Chu Hạo này vẫn ngây ngốc đứng bất động. Ôi! Bàn tính trân châu (gảy tới đâu đi tới đó) khó trách không giao nhiệm vụ cho hắn. "Haha." Cười khúc khích. Lên xe nắm chắc một chỗ nào đó trên xe không dám ôm người hoặc áo

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.8

  Ánh Đèn 08 Liễu Hạ Khê viết xong báo cáo đi ra nghe được phòng khách có tiếng động, đầu ló khỏi cầu thang thì nhìn thấy Tề Ninh đang xem TV. Tề Ninh thế mà thích xem TV. . .Không thích hợp với hình tượng con người y lắm thì phải. . ."Không ngủ?" Liễu Hạ Khê xuống lầu ngồi bên cạnh y. "Bộ phim truyền hình này hay lắm. Trước kia luôn bận rộn, rất ít khi yên tĩnh xem TV." Không đeo mắt kính, khí chất cả người y ngược lại chẳng sắc sảo mấy. Xem thứ hưng phấn có hơi ngớ ngẩn này. . .Loại tình tiết phim chán òm này mà cũng xem rất hào hứng. Kịch võ hiệp. . .Liễu Hạ Khê không có hứng thú. "Có chuyện quên nói với cậu. Báo cáo của Ánh Nguyệt sơn trang ngày mai tôi sẽ đưa đến trước, thi thể của Lý Thành Sinh phải do cảnh sát đào ra, tôi có lẽ không có thời gian đến hiện trường." "Lý Thành Sinh?" Tề Ninh gật đầu, rất không cam lòng rời mắt khỏi TV: "Tôi sẽ làm cho người ta âm thầm theo vào. Lưu Dược thật sự là hung thủ sao?" "Chưa chắc, Lưu

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.7

  Ánh Đèn 07 A, rốt cuộc đã về nhà, đói bụng quá. Thanh Hà nằm xuống sofa, ngồi xe mô tô xốc rất khổ cực, toàn thân đều đau râm ran. Ngẩng đầu nhìn lên anh Liễu đang bận gì thế? A, lấy tờ giấy vẽ bức tranh trước kia ra. . .Ghép lại? Nghiêm túc quá nhỉ, đêm qua anh ấy còn chưa ngủ mà. Lái xe qua lại mấy tiếng cũng còn chưa ăn cơm. . .Nghĩ tới đây, cả người Thanh Hà có thêm sức lực rồi "Những thứ khác không giúp được gì. Tôi chỉ có thể chuẩn bị thức ăn cho anh Liễu thôi." "Đang tự độc thoại à." Liễu Hạ Khê thuận miệng đáp, lực chú ý không đặt ở đó. Lần trước vụ án suối Ánh Nguyệt phải viết báo cáo kết thúc, tài liệu cả vụ án cũng xem như đã rõ ràng, thi thể Lý Thành Sinh phải xác nhận. . . "Cậu cho dù không làm cảnh sát, cũng có thể dựa vào vẽ tranh để sống đấy." Giọng Tề Ninh đột ngột xuất hiện, liền đứng bên cạnh anh. Y không lên tiếng Liễu Hạ Khê cũng không chú ý tới y. "Vào lúc nào?" Đem giấy vẽ phân loại rồi sửa sang lại đặt một bên hỏi.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.5

  Ánh Đèn 05 Thấy Liễu Hạ Khê chỉnh sửa lại sổ ghi chép và bản vẽ ra vẻ sắp rời đi, Tề Ninh vặn mười ngón tay răng rắc "Cứ thế trở về? Tôi còn tưởng cậu ở lại đây mấy ngày mấy đêm không ngủ chứ." "Công năng đặc dị chỉ suy tưởng mà biết được quá khứ và tương lai tôi không có đâu. Không đi điều tra chỉ ở đây suy tưởng có ích lợi gì." Ánh mắt Liễu Hạ Khê lướt qua vai Tề Ninh nhìn Thanh Hà phía sau y. Tề Ninh tò mò quay đầu nhìn Trâu Thanh Hà từ bên ngoài đi vào, trong tay mang theo cháo trắng và bánh quẩy. Thấy hai người trong phòng đều nhìn cậu, buông bữa sáng ra ngại ngùng vuốt mặt: "Nhìn ra được em chưa rửa mặt hả." Tề Ninh cười. Liễu Hạ Khê nhíu mày, trước kia nhìn không ra Tề Ninh là người thích cười như vậy.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.9

  Sóng lên sóng xuống 09 Diêu Phong cố ý đi bên Trâu Thanh Hà ở cuối cùng, vừa nói khẽ với cậu: "Cậu đó, là người ruột thẳng. Có một số việc không thể nói với người ngoài, phải học cách từ chối! Không tiện từ chối thì ngăn chủ đề lại. Chẳng lẽ người khác truy hỏi tiếp cậu có gì cũng đều nói hết với người ta sao." Trâu Thanh Hà ngượng ngùng. Lên tiếng về vụ án kia, là do cậu đắc ý vênh váo, nhịn không được nói ra suy luận tình tiết vụ án của anh Liễu. "Câu nói kia của lão Đinh là vô tâm, cậu đừng để trong lòng." Trâu Thanh Hà không ngốc, liên tưởng đến mình mấy hôm trước đã mộng xuân giữa ban ngày, Diêu Phong ở bên cạnh có lẽ đã nghe mình nói mớ. . .Hầy! Trâu Thanh Hà vừa xấu hổ vừa bực mình. Mình giữ không được bí mật, dễ bị người ta nhìn thấu.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.8

  Sóng lên sóng xuống 08 Sắp gặp Lâm Thiên Kiệt, Liễu Hạ Khê có chút căng thẳng. Đã sáu năm không gặp rồi. Đãi ngộ thật tốt, là phòng xép. Nhớ tới chỗ tạm giam Hướng Minh Viễn họ ở thì đãi ngộ khách quý này như khách sạn cao cấp. . .Cùng là tạm giữ nhưng Lâm Thiên Kiệt là đang hưởng thụ. Thay đổi bề ngoài của y không lớn lắm, như trước anh tuấn cao lớn, quần áo đẹp đến mức có chút khoa trương, trong thời kỳ mẫn cảm như tạm giam này tây trang hàng hiệu kia vẫn chỉnh tề như trước. Thắt lưng vẫn rất thẳng, mặt nhu như trước đoan chính nhìn chăm chú vào người ta, chẳng qua màu sắc của đôi mắt kia u ám mà vẩn đục, là hậu di chứng do tửu sắc quá độ mang đến chăng. Y của tuổi 25 đã khác với y của tuổi 31. Là khí chất khác nhau.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN

  Phiên Ngoại - Mộng tưởng hão huyền. Ấm ấm mềm mềm, ừm, thứ gì đang chạm vào mí mắt? Thanh Hà rên lên lúc lắc đầu, hơi hé mở mi mắt, nhìn thấy chính là cái lưỡi đỏ tươi phóng đại. Bị dọa giật mình theo phản xạ né ra, nhìn thấy là khuôn mặt đường nét rõ ràng cười chúm chím của anh Liễu. "Anh Liễu!" Cậu tăng cao giọng, chớp mí mắt. Tư thái này thanh âm này rơi vào trong lòng trong mắt Liễu Hạ Khê tự động loại bỏ thành hờn dỗi và quyến rũ. "Ừm." Từ trong xoang mũi hừ ra một tiếng, tay phải đỡ ót Thanh Hà, tay trái đặt lên cậu. Cái lưỡi kia như con linh xà liếm lên mặt Thanh Hà.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN7

  Sóng lên Sóng xuống 07 Chuông báo thức vang kinh thiên động địa nặng nề gõ vào lỗ tai. Trâu Thanh Hà nằm trong chăn giật mình, người đâm lười không muốn rời giường đâu, dúi mặt vào trên gối, lưu luyến chăn mềm mại, thật muốn ngủ suốt ngủ mãi mà vẫn tự nhiên no. Mở choàng mắt chợt nhớ tới mình phải đi học. Huấn luyện quân sự chấm dứt, tiết văn hóa chính thức bắt đầu rồi. Việc này chứng tỏ: Cậu, Trâu Thanh Hà đã là một sinh viên đại học chân chính. Cậu sung sướng như con cá chép nhảy xuống giường, nhìn thời gian trên chuông báo thức, chỉ mới 5 giờ vẫn rất dư dả. Gãi gãi đầu, hình như khẩn trương quá mức rồi. Thời gian đi học là tám giờ rưỡi, ngồi xe bus mất khoảng một tiếng. Ừm, nên mang theo thứ đêm qua đã chuẩn bị sẵn, song còn phải quay về ký túc xá một chuyến. . .Có thể xong bữa sáng mới ra cửa. "Anh Liễu đâu?" Quay nhìn lại giường lớn, lúc này mới chú ý cậu đêm qua một mình chiếm cứ, khó trách ngủ mà toàn thân khoan khoái. . .Trong khoảng thời gian này giường nhỏ ngủ chậ

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN4

  Sóng lên sóng xuống 04 Tiếng bước chân trầm ổn dừng ở cửa, cánh cửa vẫn bất động như trước. Liễu Hạ Khê có chút căng thẳng, để giảm tâm trạng này nắm tay siết chặt buông ra. Nhiệt độ đã chính thức chuyển vào thu, trong không khí ý thu nồng đậm, nhưng mồ hôi trên trán sư huynh Tần Dục Minh của anh vẫn rõ ràng chảy dài xuống, khiến anh cũng căng thẳng theo. Không nhịn được đoán ai sẽ vào cửa. Cửa bị đẩy ra, là một người phụ nữ, người phụ nữ tóc bạc tuổi khá lớn. Hẳn đã từng làm trong quân đội. . .Bước tiến không hề thua kém đàn ông, lưng thẳng tắp như cột cờ, ánh mắt kia vô cùng lợi hại làm nhạt đi ý cười trên khuôn mặt. "Nghe Tiểu Tần nói về cậu. Liễu Hạ Khê." Người phụ nữ cười sang sảng, vươn tay bắt cùng Liễu Hạ Khê, khô ráo ấm áp mạnh mẽ. . .Nhưng sư huynh chưa từng nhắc tới nhân vật này với anh.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.20

  Suối Ánh Nguyệt màu máu - 20 Ấn tượng đầu tiên của Liễu Hạ Khê với Tăng Phấn Dũng là: Chim sợ cành cong. Sau khi tan ca từ công ty đi ra cẩn thận tỉ mỉ nhìn bốn phía, đi một bước ngừng hai bước. Đôi mắt hốc hác ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mọi người, quần áo xộc xệch móc trên người. Giày thể thao mới màu trắng, rất không tương xứng với quần áo một màu xanh xám. Khi hắn nhìn thấy Liễu Hạ Khê, không chần chừ lập tức xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh. Liễu Hạ Khê không đuổi theo hắn. Bên cạnh hắn còn để xe đạp của sư huynh, biết chỗ ở của đối phương có thể ôm cây đợi thỏ.

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.19

  Suối Ánh Nguyệt Màu Máu 19 Ngày Liễu Hạ Khê đến Dương Sóc trời đổ mưa phùn, non xanh nước biếc nhuộm từng lớp trân châu li ti, theo vân nước lan tỏa thật là "Đất trời đảo lộn sông với núi, không núi không sông chẳng còn gì." Tâm trạng nặng nề của Liễu Hạ Khê dường như cũng hóa hư không, non nước tươi đẹp này trong mắt anh cũng giống như quốc họa trên giấy Tuyên Thành. Xuống thuyền, anh không mang dù khiến nước mưa thấm ướt tóc anh. "Nhóc con, đừng ỷ trẻ tuổi thì không quan tâm đến thân thể, dù này cho cậu mượn dùng." Ông cụ xa lạ tốt bụng đưa cây dù sơn bằng gỗ trong tay mình cho anh. Tim Liễu Hạ Khê nóng lên, mở dù đỡ vai ông cụ cùng nhau đi dưới bầu trời mưa phùn xinh đẹp.

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 13

  Chương 13: Chuyện đã rồi, bình nguyên lại vang tiếng súng Chú ngữ của Prasom đã niệm xong, song dư âm ngân nga, vẫn như cũ phiêu đãng giữa không trung. Dưới mặt đất bằng phẳng đột nhiên xuất hiện gió lượn vòng, nóng lạnh luân phiên, hư không hiện ra thêm rất nhiều tiếng khóc mờ ảo hư vô, mấy cụm sương đen bốc lên từ trên đất trống vừa rồi vẩy Thi Tinh Tán, giữa đêm đen không trăng cũng không sao, dùng sức lực nhu hòa nhất, cuốn phăng con rết đang bắn đến như tên. Con rết kia vừa rơi xuống đất, còn sống, liền lắc lư cái đuôi, đốt chân tản ra khắp nơi, chui vào lòng đất, không còn ý muốn tham gia góp vui nữa. Một luồng, hai luồng, ba bốn luồng...Mười luồng sương đen nhập thể, ánh mắt Prasom càng phát ra ánh sáng, đen đến tỏa sáng, đỏ đến dọa người, mặt mũi càng thêm khủng bố dữ tợn. Đặc biệt hình xăm trên cơ thể gã, ban đầu chỉ là trên cổ, hôm nay theo sương đen lan tràn, thế mà như có sự sống, như rắn trườn, như con giun, như con rết, trườn lùi qua lại, nhuộm toàn bộ khuôn mặt ngăm đe

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 12

 Chương 12 - Tiểu yêu Đóa Đóa ra tay, địch ta không rõ Yoga, bắt nguồn sớm nhất ở Ấn Độ, là một danh từ biểu đạt việc tu luyện thể xác và tinh thần. Yoga hiện đại, chủ yếu vận dụng kỹ xảo từ xưa mà dễ dàng nắm giữ, đạt tới phương thức vận động hài hòa thống nhất của thân thể, tâm linh và tinh thần. Mà Yoga sớm nhất thì nghe nói là để sáng tác đại pháp và điệu múa hiến dâng cho thần thánh, nhảy múa để thờ cúng rắn thần Adisesa. Loại điệu múa này có thể thông thần, và thần đả, mời thần, múa bước và múa mời thần các loại, có hiệu quả thần kỳ như nhau. "Chuyết Hỏa yoga" của Tích Khắc tộc Ấn Độ, kẻ luyện tập cao thâm nhất, sẽ có thể một lần nữa đắp nặn lại bộ vị cơ thể, sinh ra công hiệu kỳ dị súc cốt biến hình, đây là thật, đã có sự kiện lịch sử và tư liệu video làm chứng cứ. Chẳng qua tôi thật sự không ngờ, Prasom ở Thái Lan thế mà là một cao thủ yoga như vậy, hơn nữa còn là tu Chuyết Hỏa yoga. Song càng làm cho tôi không ngờ tới được chính là Prasom thế mà là một hán tử cao lớn

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 11

Chương 11 - Kỳ chiêu lần lượt xuất hiện, anh hùng chỉ có một Trước đó, tôi cùng Prasom này xem như đã giao đấu ba chiêu: Lần đầu là cách không đối mặt, ánh mắt nhiếp hồn; Lần thứ hai là Tiểu Đạo Lưu Manh trúng Khống Hồn hàng; Lần thứ ba, là đầu lâu mỹ nhân, máu chó phun xối. Ba lần rồi, đặc biệt lần thứ ba, Prasom tổn thất khá lớn, chẳng những bản vật Khống Thi Hàng hao tâm tổn trí luyện chế bị hủy trong chốc lát, lại bị cắn trả vào thân. Đó là mối thù lớn lao, đó là lý do giết người. Cũng đã là gặp để đánh đấm, lại bày vẽ nhớ lại chuyện xưa, kể lại ngọn nguồn sâu xa, chỗ này không kỳ lạ, thì còn chỗ nào kỳ lạ nữa? Tôi tuổi tác không lớn, nhưng về kinh nghiệm, lại không giống người bình thường sống lâu trong tháp ngà, tỉnh tỉnh mê mê, thấy Prasom này lải nha lải nhải hồi lâu, đại khái cũng biết, gã thứ nhất là vì chờ đợi viện binh, thứ hai là để giảm thấp lòng phòng bị của tôi, sau đó muốn một chiêu đánh lén, cho tôi ôm hận mà chết -- gã này tính toán theo ý mình đánh nổ vang lốp bốp,

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 10

  Chương 10 - Chủ mưu phía sau, sư thúc lại gặp sư thúc Một tiếng "Thống" này như sấm sét bình địa, ngay cả bản thân tôi phun ra còn bị khiếp sợ. Giờ khắc này tôi cảm giác được có quầng sáng vạn trượng. Đầu lâu mỹ nhân này như bị sét đánh, khắp ngũ quan đều bật ra rất nhiều chất lỏng màu đen. Nó phát ra tiếng kêu còn thê lương hơn cả lần đầu, âm thanh này quả thực đã vượt khỏi âm vực mà lỗ tai nhân loại có khả năng cảm nhận được, đầu tôi nhất thời cảm thấy đau đớn kịch liệt như bị đâm chích, đau đớn này tựa hồ đã căng đầy, ngay cả sọ của tôi cũng muốn nổ tung. Không chỉ như thế, Kim Tằm Cổ luôn trong cơ thể tôi rốt cuộc bắt đầu nóng nảy bất an. Theo tôi được biết, Kim Tằm Cổ cùng loại với bán linh thể này, kiêng kỵ nhất cũng là sóng siêu âm cao tần. Đầu lâu mỹ nhân không hề cắn tôi, mà bay hướng lên trên, mà tôi thì cảm thấy tai mình đang chảy máu, nhịn không được dùng hai tay đầy máu me vụn thịt che tai lại. Sau khi nó trôi nổi trong khoảng không, như một đoàn sứa, kéo nội t

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 9

  Chương 9: Đầu lâu mỹ nhân, lơ lửng kéo ruột lết đất Mắt thấy chiếc xe này sắp lật nghiêng, tôi vội vàng tháo đai an toàn, sau đó tháo luôn đai an toàn của Tiểu Đạo Lưu Manh bên cạnh, mở cửa, lúc ô tô đang nghiêng 30 độ thì nhảy khỏi xe. Chân vừa chạm đất, đầu lâu mỹ nhân đang cắn đòn chắn an toàn đầu xe lập tức bỏ qua hành động lật xe, bay đến đối diện ngừng lại một chút, sau đó con mắt màu đỏ ngắm chuẩn tôi, kéo nội tạng ruột rà máu me đầm đìa bay về phía tôi. Nó mở hàm răng, trắng hếu, chi chít, giống như miệng của côn trùng, hàm răng trên dưới có bốn cái răng bén nhọn, dài chừng một ngón tay người trưởng thành. Nếu tôi bị cái miệng này cắn trúng, chỉ ngày mai thôi, ắt sẽ thành một khối thây khô, cứng đờ nằm chờ mặt trời chiếu. Theo đầu lâu này rời đi, ô tô nặng nề hạ xuống, ầm ầm rung động. Đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, tôi nào cam chịu số phận, bó tay chịu chết, trước hết tôi ném Tiểu Đạo Lưu Manh vướng víu trong tay ra ven đường, một chiêu cây cầu sắt, tránh thoát cú táp đạ